Heathrow Airport is one of the few places in England you can be sure of seeing a gun. These guns are carried by policemen in short-sleeved shirts and black flak-jackets, alert for terrorists about to blow up Tie-Rack. They are unlikely to confront me directly, but if they do I shall tell them the truth. I shall state my business. I’m planning to stop at Heathrow Airport until I see someone I know. (...)
Astonishingly, I wait for thirty-nine minutes and don’t see one person I know. Not one, and no-one knows me. I’m as anonymous as the drivers with their universal name-cards (some surnames I know), except the drivers are better dressed. Since the kids, whatever I wear looks like pyjamas. Coats, shirts, T-shirts, jeans, suits; like slept-in pyjamas. (...)
I hear myself thinking about all the people I know who have let me down by not leaving early on a Tuesday morning for glamorous European destinations. My former colleagues from the insurance office must still be stuck at their desks, like I always said they would be, when I was stuck there too, wasting my time and unable to settle while Ally moved steadily onward, getting her PhD and her first research fellowship at Reading University, her first promotion.
Our more recent grown-up friends, who have serious jobs and who therefore I half expect to be seeing any moment now, tell me that home-making is a perfectly decent occupation for a man, courageous even, yes, manly to stay at home with the kids. These friends of ours are primarily Ally’s friends. I don’t seem to know anyone anymore, and away from the children and the overhead planes, hearing myself think, I hear the thoughts of a whinger. This is not what I had been hoping to hear.
I start crying, not grimacing or sobbing, just big silent tears rolling down my cheeks. I don’t want anyone I know to see me crying, because I’m not the kind of person who cracks up at Heathrow airport some nothing Tuesday morning. I manage our house impeccably, like a business. It’s a serious job. I have spreadsheets to monitor the hoover-bag situation and colour-coded print-outs about the ethical consequences of nappies. I am not myself this morning. I don’t know who I am. | Sân Bay Heathrow là một trong số ít các sân bay bạn có thể nhìn thấy súng. Các nhân viên cảnh sát với đồng phục ngắn tay khoác áo giáp, luôn cảnh giác với những tên khủng bố đang sẵn sàng cho nổ chiếc Cà Vạt của chúng. Dĩ nhiên chẳng bao giờ họ lại trực tiếp hăm he tôi làm gì, nhưng nếu họ làm thì có chuyện gì tôi sẽ nói thực. Tôi sẽ khai hết những việc tôi làm. Tôi đang tính chờ ở Sân Bay Heathrow để xem có gặp người nào quen. (...) Nhưng quái lạ, chờ đến cả ba mươi chín phút cũng chẳng thấy có ai quen. Một người cũng chẳng có, chẳng có ai biết tôi. Tôi cũng lạc lõng như những người tài xế đeo các bảng tên chung của họ (tôi chỉ biết một vài họ trên các bảng tên đó), chỉ có điều mấy tay tài xế này ăn mặc đàng hoàng hơn tôi. Ngay từ bé, mặc đồ gì tôi coi cũng chẳng khác mặc đồ ngủ. Áo choàng ngoài, áo sơ mi, áo thun ngắn tay, quần gin, quần áo vest; xem cũng lôi thôi như đồ ngủ. (...) Tôi bỗng nhiên nhớ lại tất cả những người đã khiến tôi phải buồn vì họ đã chẳng đi cho sớm đến những miền Châu Âu tráng lệ của họ trong cái buổi sáng Thứ Ba này. Các đồng nghiệp trước đây của tôi tại văn phòng bảo hiểm chắc vẫn còn dính chặt với công việc cũ của họ, như trước đây tôi vẫn thường bảo họ sẽ chỉ như thế, lúc ấy tôi cũng chẳng dám bỏ việc, tôi đã lãng phí bao nhiêu thời gian để rồi cũng không tìm được công việc ổn định trong khi Ally của tôi cứ đều đặn thăng tiến, lấy bằng Tiến Sĩ rồi làm nghiên cứu sinh tại Đại Học Reading, là bước thăng tiến đầu tiên của nàng. Những người bạn đã trưởng thành khác của chúng tôi, có công ăn việc làm đàng hoàng và vì vậy tôi chẳng mong gì gặp được họ vào lúc này, bảo tôi rằng việc nội trợ hoàn toàn là một nghề nghiệp tốt cho đàn ông, một người đàn ông dũng cảm thậm chí, vâng, là một trang nam nhi đúng nghĩa ở nhà trông con. Những người bạn này của chúng tôi phần lớn là bạn riêng của Ally. Dường như bây giờ tôi chẳng nhớ đến bất kỳ ai trong họ làm gì nữa, không có các con tôi ở đây và chẳng còn những chiếc máy bay trên đầu, tôi lại thấy mình đang nghĩ, đang nghe có những tiếng than van ở trong đầu. Đây không phải là những gì tôi muốn nghe. Tôi bắt đầu khóc, không nhăn nhó sụt sùi, nhưng những giọt nước mắt của tôi cứ âm thầm lăn dài trên má. Tôi chẳng muốn ai thấy mình khóc, vì tôi chẳng phải loại người thích gây ồn ào ở sân bay Heathrow trong cái buổi sáng Thứ Ba chừng như rỗng tuếch này. Tôi trông coi giữ gìn nhà cửa không thể chê vào đâu được, cứ như điều hành một doanh nghiệp. Một công việc thực sự nghiêm túc. Tôi tính toán chi li cho từ một chiếc túi lọc của máy hút bụi rồi in ra các báo cáo chi tiêu đánh mã màu cho những chiếc tã lót không thêm bớt một xu. Sáng nay tôi chẳng còn nhận ra mình nữa. Tôi chẳng còn biết mình là ai.
|