Over the course of many years, without making any great fuss about it, the authorities in New York disabled most of the control buttons that once operated pedestrian-crossing lights in the city. Computerised timers, they had decided, almost always worked better. By 2004, fewer than 750 of 3,250 such buttons remained functional. The city government did not, however, take the disabled buttons away—beckoning countless fingers to futile pressing.
Initially, the buttons survived because of the cost of removing them. But it turned out that even inoperative buttons serve a purpose. Pedestrians who press a button are less likely to cross before the green man appears, says Tal Oron-Gilad of Ben-Gurion University of the Negev, in Israel. Having studied behaviour at crossings, she notes that people more readily obey a system which purports to heed their input.
Inoperative buttons produce placebo effects of this sort because people like an impression of control over systems they are using, says Eytan Adar, an expert on human-computer interaction at the University of Michigan, Ann Arbor. Dr Adar notes that his students commonly design software with a clickable “save” button that has no role other than to reassure those users who are unaware that their keystrokes are saved automatically anyway. Think of it, he says, as a touch of benevolent deception to counter the inherent coldness of the machine world.
That is one view. But, at road crossings at least, placebo buttons may also have a darker side. Ralf Risser, head of FACTUM, a Viennese institute that studies psychological factors in traffic systems, reckons that pedestrians’ awareness of their existence, and consequent resentment at the deception, now outweighs the benefits. | Trải qua thời gian nhiều năm, chính quyền New York đã vô hiệu hóa hầu hết các nút điều khiển đã từng vận hành đèn qua đường cho người đi bộ trong thành phố mà không gây ồn ào về vấn đề này. Họ đã đi đến quyết định là đồng hồ tính giờ bằng máy tính hầu như luôn làm việc tốt hơn. Cho đến năm 2004, chỉ còn dưới 750 trong số 3.250 nút điều khiển như vậy còn hoạt động. Tuy nhiên, chính quyền thành phố đã không dỡ bỏ các nút đã bị vô hiệu hóa—khiến cho vô số người tiếp tục bấm các nút này một cách vô ích. Ban đầu, các nút này vẫn được giữ lại vì lí do chi phí phải bỏ ra để dỡ bỏ chúng. Nhưng hóa ra, ngay cả các nút không hoạt động cũng có mục đích. Tal Oron-Gilad thuộc Đại học Ben-Gurion của Negev ở Israel cho rằng người đi bộ có nhấn nút ít khi qua đường trước khi đèn hình người chuyển sang màu xanh lá cây. Sau khi nghiên cứu hành vi tại các điểm giao cắt, cô chỉ ra rằng mọi người thường sẵn sàng tuân theo một hệ thống được vận hành với tác động đầu vào của họ. Eytan Adar, một chuyên gia về tương tác giữa người và máy tính tại Đại học Michigan, Ann Arbor nói, các nút không hoạt động tạo ra một kiểu hiệu ứng giả dược vì mọi người thích cảm giác được kiểm soát các hệ thống họ đang sử dụng. Tiến sĩ Adar lưu ý rằng các sinh viên của ông thường thiết kế phần mềm với nút "Lưu" có thể nhấp vào, mà không có vai trò nào khác ngoài việc trấn an những người dùng không biết rằng dù sao thì những gì họ gõ ra cũng đã được lưu tự động. Ông nói, hãy coi nó như một sự lừa dối nhân văn chống lại sự lạnh lùng vốn có của thế giới máy móc. Đó là một cách nhìn. Nhưng, ít nhất là tại các ngã tư đường, các nút giả dược cũng có thể có một mặt tiêu cực. Ralf Risser, người đứng đầu FACTUM, một viện nghiên cứu của thành phố Viên, nơi nghiên cứu các yếu tố tâm lý trong hệ thống giao thông, cho rằng nhận thức của người đi bộ về sự tồn tại của các nút giả dược và hậu quả của sự phẫn nộ của họ trước việc bị lừa dối, giờ đây đã vượt qua lợi ích mà nó mang lại. |