Winters used to be cold in England. We, my parents especially, spent them watching the wrestling. The wrestling they watched on their black-and-white television sets on Saturday afternoons represented a brief intrusion of life and colour in their otherwise monochrome lives. Their work overalls were faded, the sofa cover—unchanged for years—was faded, their memories of the people they had been before coming to England were fading too. My parents, their whole generation, treadmilled away the best years of their lives toiling in factories for shoddy paypackets. A life of drudgery, of deformed spines, of chronic arthritis, of severed hands. They bit their lips and put up with the pain. They had no option but to. In their minds they tried to switch off—to ignore the slights of co-workers, not to bridle against the glib cackling of foremen, and, in the case of Indian women, not to fret when they were slapped about by their husbands. Put up with the pain, they told themselves, deal with the pain—the shooting pains up the arms, the corroded hip joints, the back seizures from leaning over sewing machines for too many years, the callused knuckles from handwashing clothes, the rheumy knees from scrubbing the kitchen floor with their husbands' used underpants.
When my parents sat down to watch the wrestling on Saturday afternoons, milky cardamon tea in hand, they wanted to be entertained, they wanted a laugh. But they also wanted the good guy, just for once, to triumph over the bad guy. They wanted the swaggering, braying bully to get his come-uppance. They prayed for the nice guy, lying there on the canvas, trapped in a double-finger interlock or clutching his kidneys in agony, not to submit. If only he could hold out just a bit longer, bear the pain, last the course. If only he did these things, chances were, wrestling being what it was, that he would triumph. It was only a qualified victory, however. You'd see the winner, exhausted, barely able to wave to the crowd. The triumph was mainly one of survival. | Mùa đông ngày trước ở nước Anh thật lạnh lẽo. Chúng tôi, nhất là bố mẹ tôi, vẫn thường giết thời gian bằng cách ngồi xem đấu vật. Cái môn vật mà họ xem bằng những chiếc ti-vi trắng đen vào mỗi chiều Thứ Bảy là tiêu biểu cho những gì cuộc đời bên ngoài có thể len lỏi vào và đem lại chút màu sắc cho cuộc sống đơn điệu tẻ nhạt của họ. Công việc làm của họ rồi cũng dần không còn nữa, lớp phủ ghế sofa--nhiều năm rồi vẫn vậy--cũng đã bạc màu, ký ức về những năm tháng họ đã từng trải qua trước khi đến nước Anh cũng đã nhạt nhòa theo. Bố mẹ tôi, và luôn cả thế hệ của ông bà, đã buồn tẻ kéo lê những năm tháng đẹp nhất trong đời họ để lao động vất vả trong những nhà máy, đổi lấy những đồng lương còm cõi. Một cuộc sống vất vả cực nhọc, với sống lưng cong oằn, chứng viêm khớp mãn tính và những bàn tay chai sạn. Họ đã nghiến răng nghiến lợi chịu đựng với nỗi đau này. Họ chẳng còn sự lựa chọn nào khác cả. Trong thâm tâm họ đã cố gắng không đả động gì đến chuyện đấy--để làm ngơ những lời lẽ xem thường của các đồng nghiệp, để không quay đầu giận dữ với những tay thợ cả hay liến thoắng ba hoa vớ vẩn, và giống như trường hợp của những người đàn bà Ấn Độ, không được phép buồn phiền khi bị chồng giáng cho một cái tát. Chịu đựng với nỗi đau, họ tự nhủ thầm với chính mình và giải quyết nỗi đau đó—những cơn đau nhức nhối lên từng cánh tay, xuống đến những khớp háng mòn mỏi, và cái lưng thì mất cảm giác bởi phải tựa vào những chiếc máy may ròng rã suốt bao năm trời, những khớp ngón tay chai sần bởi giặt giũ quần áo, những đầu gối lam lũ ướt át do phải cọ rửa sàn bếp với giẻ lau là những chiếc quần lót bỏ đi của các ông chồng.
Khi bố mẹ tôi ngồi xuống để xem đấu vật vào mỗi chiều Thứ Bảy, với tách trà bạch đậu khấu trắng ngà trong tay, họ chỉ muốn được giải trí, được thoải mái cười nói. Nhưng họ cũng muốn rằng tay đấu vật lương thiện đó, cho dù chỉ một lần, được chiến thắng gã đối thủ xấu xa kia. Họ muốn được thoải mái nói cười, được hùng hổ lên mặt để gã đối thủ đó nhận được sự trừng phạt đích đáng. Họ đã cầu nguyện cho anh chàng dễ mến đang nằm đấy trên tấm thảm sàn đấu, bị kẹt cứng trong thế khóa hai ngón tay hoặc đang nghiến răng chống chọi đau đớn, sẽ không còn phải chịu đựng thêm nữa. Chỉ cần nếu như anh ta có thể cầm cự lâu hơn một chút nữa, chống chọi với nỗi đau, kéo dài hết hiệp đấu. Chỉ khi nào anh ta làm được những điều này, những cơ hội, mà đấu vật chính là một môn như vậy, sẽ là những gì mang lại chiến thắng cho anh ta. Tuy nhiên, đó chỉ là một chiến thắng hao tổn quá nhiều sức lực. Bạn sẽ thấy người chiến thắng kiệt sức, hiếm khi nào có thể vẫy tay chào đám đông khán giả được. Kẻ chiến thắng đó chính là người vẫn còn sống sót sau trận đấu. |